Mẹ yêu, chưa bao giờ con viết những điều này ra giấy cả, nhưng hôm nay
trong một phút chạnh lòng, con ngồi viết ra đây mong một ngày nào đó mẹ
sẽ đọc được những tâm sự của con và sẽ hiểu được lòng con mẹ ạ! Mẹ ơi,
thấm thoát mà đã trôi qua gần hai năm kể từ ngày con rời thời học sinh
của mình để lập nghiệp. Con còn nhớ như in ngày mà con nghỉ học, nước
mắt mẹ rơi trong lặng lẽ trên gò má mà tim con như vỡ òa mẹ ạ. Biết làm
sao đây khi những cố gắng bao năm qua của mẹ con mình giờ đành bất
lực. Chỉ vì học phí quá cao mà con phải bỏ ngang khi chỉ còn hơn một
năm nữa là con đã có được cái bằng cấp III rồi. Mọi người ai cũng tiếc
cho con.
Nhìn mẹ vất vả tảo tần mưa nắng tháng ngày vì cuộc sống mà con thương
mẹ biết bao. Nhìn mẹ phải lặn lội từng bước trên đôi nạng hằng ngày
kiếm tiền lo từng bữa cơm cho hai mẹ con mà con thương mẹ quá. Chưa bao
giờ con nói ra là con thương mẹ nhưng con biết mẹ cũng cảm nhận được
điều đó mà, phải không mẹ?
Từ nhỏ con đã sống cuộc sống không tình thương của cha, con biết mẹ đã
cố gắng bù đắp những thiếu thốn tình cảm ấy, miếng ăn ngon nhất trong
cuộc sống đạm bạc của hai mẹ con mình mẹ đều dành hết cho con.
Con nhớ những đêm trái gió trở trời, trong ngôi nhà nhỏ lạnh, những
vết thương bom đạn ngày nào lại làm cho mẹ đau nhức đến nỗi dường như
ngất đi. Lúc ấy, con chỉ biết cầu nguyện sao cho cơn đau đó qua mau,
cầu sao những viên thuốc kia làm cho mẹ hết đau hết nhức, cầu sao chính
bản thân con là người chịu đau thay mẹ… Bóp rồi xoa nửa chân còn lại
của mẹ mà nước mắt con ứa ra mẹ à. Chính vì điều đó mà mới lớp 6, cái
tuổi học trò vô tư nô đùa thì con lại phải lo toan về ngày mai, về cuộc
sống.
Con vừa học vừa làm, cứ thế thời gian trôi qua... Có những đêm 0g con
mới về, mẹ vẫn ngồi đó chờ con bên mâm cơm nguội lạnh, hai mẹ con mình
ăn thật ngon mẹ nhỉ.
19 năm con chưa một ngày đi khỏi cái huyện nhỏ bé của mình, vậy mà
đùng một cái con quyết định xa mẹ, xa quê hương, một thân một mình bước
vào cái thành phố nhộn nhịp này mong sao tìm được một cái gì đó để
thay đổi cuộc đời, để cho mẹ con mình đỡ vất vả. Mẹ khóc, con thì phải
nén chặt lòng!
Thành phố - hai từ con chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ đến đúng là nó
rộng, rộng quá! Con như con én bé nhỏ vừa tập đập cánh những cái bay
đầu tiên, đâu là nơi để con bắt đầu đây? Con lao đầu vào tìm việc với
mơ ước sẽ có một mức lương kha khá để lo cho cuộc sống của hai mẹ con.
Thế nhưng, chỉ với một cái bằng cấp hai trong tay, thì còn có công
việc nào ngoài bán hàng, phục vụ? Số tiền trong tay con cũng sắp hết,
bản thân con còn lo không được thì làm sao con có thể lo cho mẹ đây?
Nghĩ tới đó thôi con bật khóc, con khóc mếu máo như đứa trẻ khát sữa
đòi mẹ…
Thấm thoát đó mà gần hai năm trôi qua, con bây giờ của mẹ khác với con
trước kia nhiều lắm. Con trưởng thành hơn, có thể sống, có thể tự lo
cho con được. Nhưng còn mẹ thì mẹ ơi, con xin lỗi mẹ! Công việc hiện
tại của con tiền lương có thể nuôi hai mẹ con mình nếu ở quê thì vài ba
tháng nhưng ở đây con chỉ đủ lo cho con thôi. Có phải con bất hiếu quá
không hả mẹ? Những lần con nghe miền Trung mưa bão thì trong con lại
cồn cào lo lắng. Nhà dột ai lo? Những cơn đau nhức ai mua thuốc, ai bóp
chân cho mẹ? Nghĩ tới đó thôi đã làm con khóc ướt cả một góc phòng.
Nhớ những ngày đầu vào đây, cầm hộp cơm mà con nhớ ngôi nhà nhỏ, nhớ
dáng mẹ bên bếp lửa, thèm cái ôm mẹ ôm con vào lòng đến đứt ruột mà
nước mắt hòa với cơm. Những lúc gọi điện về có khi bụng đói cồn cào
không hột cơm nhưng con nào dám nói gì ngoài câu: “Con vừa ăn no lắm mẹ ơi!”. Mẹ
cười dặn: “Ráng ăn nha con, sức khỏe là trên hết đó nha”. Những lúc đó
con chỉ muốn chạy ngay về với mẹ mà thôi mẹ ơi. Có phải ông trời đang
thử thách con hay không, hay đây là số phận của con, con cũng không
biết nữa. Con sợ một ngày nào đó con sẽ vĩnh viễn mất đi mẹ mà con chưa
thể làm gì cho mẹ. Điều đó làm con sợ, sợ lắm mẹ à!
Giờ những đứa bạn của con đứa sắp ra trường, đứa thì đi làm rồi, mà
sao con thèm đi học quá mẹ ơi! Nhìn thằng bạn thân đi học, con ước gì
con cũng được đi học, cũng muốn được người ta gọi là cậu sinh viên biết
mấy. Số tiền con dành dụm không đủ mua một chiếc xe đạp thì làm sao
con dám học lại đây?
Nhiều khi ngủ con nằm thao thức, ước gì có phép nhiệm mầu nào đó cho
con được đi học, rồi con sẽ vừa học vừa làm, hai năm đầu con học bổ
túc, rồi con sẽ thi, con sẽ đi làm và con sẽ lo cho mẹ. Nhưng rồi con
biết đó cũng chỉ mãi là mơ ước mà thôi. Vì con biết làm sao con có thể
lo toan một thời gian dài như thế để mà học được, trong khi cuộc sống
đã quá chật vật với con.
Chưa bao giờ con thấy lòng mình lại trỗi lên sự khát khao về một mái
trường như vậy. Rồi con thiếp đi trong giấc ngủ, bỏ lại những mơ ước
còn đang dở dang để lấy sức cho một ngày mai vất vả.
Con không dám hứa trước nhưng có điều kiện con sẽ đi học lại mẹ à. Vì
con biết đó là ước mơ của con và hơn hết đó là niềm vui của mẹ. Dù là
ai thì ta phải có ước mơ để mà theo đuổi, để mà vươn lên, rồi sẽ có lúc
ánh dương sẽ về với ta, nhưng quan trọng nhất vẫn là nghị lực của bản
thân mình mà thôi phải không mẹ?
Con yêu mẹ!